THƠ TÔN THẤT PHÚ SĨ * 3

Publié le par trungkhoi

51

HUẾ CỦA TÔI


Có những đêm dài khó ngủ
Hồn chập chờn
Huế lại đến trong tôi
Kỷ niệm đầu
Lang thang trong ký ức
Nhớ quá đi thôi
Con Đường vô Thành Nội
Qua cửa Đông Ba
Rẽ bên này là Lục Bộ , Tịnh Tâm
Sen vẫn nở ngát hương màu Hoàng phái
Xa chút nữa đường Bạch Đằng Thế Lại
Khu vườn xanh cổ kính mịt mù sương
Em ở đó nhà em từ thuở nhỏ
Gót chân hồng đỏ ấm bụi mưa bay
Anh trọ học bên này vườn lặng lẽ
Lòng vấn vương
Theo em
Hai buổi học đi về
Nhớ một hôm Nội tình cờ bắt gặp
" Lo học hành mơ mộng chuyện vu vơ "
Anh thẹn thùng
Cúi đầu mà ốt dột
Nghe quanh mình xào xạc gió heo may

Mùa đông xứ HUẾ
Buồn da diết
Lạnh não nùng
Sao lòng mình
Thấy ấm một điều chi


Kể từ đó giã từ khu Đại học
Đời Hải Hồ
Theo nhịp bước chiến chinh
Tuổi vừa lớn
Tình yêu mở rộng
 Bỏ giảng đường
Anh trở thành người thuỷ thủ ngây ngô
Chim Hải Âu , con tàu và biển cả
Say sưa theo tiếng hát quân hành

Gởi lại HUẾ
Mối tình dịêu vợi
Cầu Trường Tiền mười hai nhịp
Không còn nhịp nào của riêng anh .
Tàu nghỉ bến , về tìm nhưng không gặp
Mái tóc thề , khu vườn cổ bên kia
Con đường Bạch Đằng vẫn đầy phượng vĩ
Đưa anh về với những mùa thi

Giòng sông HƯƠNG
Mơ màng dưới ánh trăng rằm tháng sáu
Bên cột đèn anh học đến khuya lơ
Ai định nghĩa được luỹ thừa vương vấn
Ai vì ta rút gọn phương trình yêu
Em ở đó sao mà xa vô cực
Đò sang ngang anh mới biết qua ngày
Bên kia sông đàn chim dường bối rối
Nắng lao xao tiếng guốc học trò
Lên chút nữa con đường Trần Thúc Nhẫn
Đêm tối  không đèn lãng đãng đến  Nhà ga
Đây Bến Ngự đìu hiu khu chợ nhỏ
Giốc  Nam Giao về Bảo Quốc thăng trầm
Ghé Từ Đàm mái  chùa xưa một thuở
Trầm hương bay mùa Phật Đản năm nào
Vùng đồi xưa có còn hoa sim dại
Anh muốn tìm dấu vết một thời qua
Xuôi dòng Hương trở về thôn Vỹ Dạ
Bãi biển Thuận An cát trắng phẳng lì
Đêm chiêm bao ì ầm nghe sóng vỗ
Nhớ những chiều mây trắng hải âu bay
Giục hồn anh thiết tha đời hồ hải
Để người em ... bỏ lỡ một chuyến đò


Như thế đó vẩn vơ thời trẻ dại
Để mộng về ru giấc ngủ trùng khơi
Trong tưởng tượng biết bao niềm nhung nhớ
Theo chân tôi khắp biển rộng sông dài


tôn thất phú sĩ
Ngày Xa Huế - 1964
_______________________________________________________________________

52

TỪNG BƯỚC  CHÂN
    
Một ngày có hai mươi bốn giờ sống
Tưởng là dài nhưng ngắn lắm người ơi
Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều ,buổi tối
Mặt trời lên đã thấy chớm hôn hoàng


Ta tự hỏi làm gì qua ngày tháng
Khi tuổi đời đã nặng triễu đôi vai
Một giờ qua  là một giờ trăn trở
Buồn hay vui cũng chết với thời gian


Ta ở đây Luxembourg - Mont Martre 
Bờ sông Seine chuông đổ Notre Dame
Paris trở mình rơi từng nốt nhạc
Chiếc lá thở dài vương nhẹ hư không


Vũ trụ  mênh mông nghe hồn bé nhỏ
Ngày qua ngày mãi  lầm lủi đi rong
Đôi lúc ngỡ mình là kẻ thong dong
Từ sâu thẵm vẫn còn nhiều khúc mắc


Ta lột xác theo bước chân viễn mộng
Mang hình hài du mục kẻ vô tâm
Nhưng thật ra đã in đậm trong lòng
Những ấm ức lòng ta từ vạn kỷ


Lâu lắm rồi trong cõi đời dâu bể
Kiếp lãng du nâng nhẹ gót phong trần
Bây giờ đây lòng nhủ lòng cẩn thận
Từng bước thầm ta đi mãi trong mơ


Tôn Thất Phú Sĩ

____________________________________


53


ĐÁ NỞ THÀNH THƠ

 
Anh đến mang cho những tiếng cười
Lòng em rộn rã một niềm vui
Nâng niu nắm giữ  niềm vui đó
Hâm nóng con tim lắm ngậm ngùi
 
Xa xôi đôi mắt nâu sâu thẳm
Không nói  sao em chợt  thở dài
Xoa bàn tay lạnh cho đủ ấm
Sưởi hồn hoang phế gió heo may
 
Còn điều chi nữa mà ray rức
Tất cả rồi qua giấc mộng thường
Chất chồng một gánh đời lam lũ
Ngọt bén như dao cắt  vết thương
 
Thơm ngát ven  đường dẫn lối qua
Quê hương   trong vắt dãy sơn hà
Anh đi về phía vùng thơ dại
Đá nở thành  thơ , thơ nở hoa 
 
Cành thông trước mặt nghiêng nghiêng rũ
Ai ngồi đối diện  mỗi sớm mai
Tiếng nói tiếng cười thân quen quá
Nắng hồng rơi rụng xuống ngang vai
 
Làm sao thấy  được luồng ký ức
Hoạ hoằng chi nước chảy ngược dòng
Con sóng rút đi trơ những cát
Bên bồi bên lở  mỏi mòn trông
 
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris  le 06 Nov 2005

_______________________________


54


CÂY SÂN TRƯỜNG


Sân trường em cây cao bóng mát
Một hàng phượng vĩ lá rưng rưng
Năm cây mít thuộc loài mít ướt
Mùi hương đưa ngào ngạt thơm lừng


Cuối dãy lớp hai cây trứng cá
Trái no tròn đôi mắt em xinh
Chín đỏ mọng đôi môi em ngọt
Ẩn trong cành giọt nắng lung linh


Còn còn nữa tàng cây cổ thụ
Làm cây dù che nắng che mưa
Tà áo trắng chụm ba chụm bảy
Kễ chuyện tình sớm nắng chiều mưa


Thêm duyên dáng chùm cây bông giấy
Leo quanh co trước cửa văn phòng
Bao mùa hè hoa vẫn đỏ thắm
Làm thước đo thời gian yêu thầm


Anh vụng dại yêu thầm nên khổ
Trường anh xa suốt con đường mơ
Ươm cây Si tình anh chớm nở
Mang về trồng trước cổng trường em


Cây mỗi ngày mỗi trơ trụi lá
Em mỗi ngày mỗi một cách xa
Tình mỗi ngày mỗi thơ mộng ảo
Cây Si bây chừ ... một nhánh củi khô


tôn thất phú sĩ
Tháng 07 /2004

___________________________________


55


THÁNG TƯ NHỚ MẸ
 
Con đứng bên này một nhánh sông
Mẹ  đứng bên kia một cánh rừng 
Nước chảy đưa tình xa vạn lý
Lá rừng  xào xạc mắt rưng rưng
 
Đâu đây  gà gáy xóm ban trưa
Hoa cúc vàng tươi ! nở trái mùa
Tháng tư tựa cửa Người trông đợi
Nẽo về lạc lối ánh trăng đưa
 
Nhớ quá Mẹ ơi rất xa xăm
Từ độ non sông lữa khói tàn
Con sống âm thầm loài cây cỏ
Dọc bờ  sông lặng sóng vô âm
 
Một mai quay về thăm Quê Ngoại
Hỏi cây đa trăm tuổi đầu làng
Mỗi chiều còn có ai đứng ngóng
Đàn cò sải cánh nắng phân vân
 
Tháng tư  nghiệt ngả từ năm trước
Dòng lệ thành sông  dợn sóng ngầm 
Trăn trở hàng đêm nằm thao thức
Con thầm gọi Mẹ vọng từ tâm


Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 30 Tháng tư 2006

________________________________


56


NGƯỜI DƯNG *


Tháng chạp chau mày níu gió đông
Thênh thang bông tuyết rớt chập chùng
Xa xa một cánh chim lẻ bạn
Thầm hỏi sao em vẫn lạnh lùng
 
Nghe tủi buồn không hỡi  người em
Mặc cho hoa nở trắng bên thềm
Tiếng còi giã biệt  từ ga vắng
Có làm hồn em đau đớn  thêm
 
Nằm nghe mộng đến bên gối chiếc
Huyền thoại về anh thuở ban đầu
Bên anh , em dệt bao nhiêu mộng
Mộng vỡ tan vào cuộc bể dâu
 
Tại sao em vẫn thiết tha yêu
Phải chi ...anh là người hữu  tình 
Anh bay bướm quá nên anh để
Vừa hận vừa thương em khổ nhiều
 
Bây giờ đã hết một mùa đông
Đã thấy  cành mai nhú nụ hồng
Thôi không thèm nhớ người bội ước
Điểm phấn tô son em lấy chồng
 
Từ đây em sẽ nhởn nhơ vui
Thanh thản em đi giữa chợ đời
Đường  về  bên phải hay bên trái
Bên nào hoa cũng nở màu tươi
 
Em giấu không cho chồng em biết
Mối tình ngu dại với người xưa
Chồng em vẫn tưởng em thương ảnh
Là mối tình si đẹp buổi đầu
 
Tình yêu là chỉ dối gạt nhau
Mới gặp đã nghe phỉnh phờ rồi
Em đem hận ấy theo duyên mới
Để thấy lòng mình bớt chút đau
 
Và để cho anh sẽ biết rằng
Trong em anh chỉ là người dưng
Thương  anh là  gặp  tai nạn nhỏ
Vấp viên sỏi buồn trặt gót chân
 
Thôi nhé ... nói nhiều chỉ ghét hơn
Mưa Xuân êm ái dịu tâm hồn
Chồng em ngoan lắm thương em lắm
Sưởi ấm hồn em hết héo hon


Chiều nay chợt thấy hoa tuyết rụng
Người dưng ... nhớ quá lệ rưng rưng
Viên sỏi buồn gây tai nạn nhỏ
Sao suốt đời đau một vết thương 
 
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris - Ngày cuối năm 2005
* Người dưng : Người xa lạ
 
___________________________________


57


MAI ANH VỀ SẼ DẮT EM THEO


Mai anh về sẽ dắt em theo
Hai đứa vui trong nắng Sài Gòn
Nhà Bè nước chảy chia hai ngã
Cay đắng ngọt bùi vẫn sắt son


Bàn tay em vẫy chào xứ Huế
Qua Tràng Tiền giòng nước long lanh
Áo dài lụa trắng khung trời cũ
Ngơ ngác hồn anh một bóng hình


Vượt đèo Hải Vân vào Đà Nẵng
Tìm về tuổi mộng mái trường PHAN
Em đi gót nhẹ rơi thành nhạc
Anh ngẩn ngơ rồi em biết không


Chùa Cầu gió nhẹ lùa tóc rối
Khỉ  già ngồi đó mấy trăm năm
Phố cổ Hội An tô mì Quảng 
Quán nửa đêm xưa vẫn nhớ thầm


Theo con tàu suốt  ghé Nha Trang
Ta dẵm chân lên bãi cát vàng
Hương thơm phở Chụt còn ngây ngất
 Vạn thuở chờ mong một cánh buồm


Anh sẽ đưa em nhập cuộc vui
Hạt lúa vàng thơm thấy bùi ngùi
Mùa gặt năm nay mênh mông thóc
Tây Đô yêu dấu rộn tiếng cười


Rồi ta về tuốt tận Cà Mau
Bắt  con cá lóc nấu canh bầu
Thương em từ lúc chiều chưa xuống  
Anh đứng thẩn thờ trên bải dâu


Ta chắp cánh bay về Hà Nội
Trăng Hồ Tây đưa đẩy điệu Sa Pa
Rượu cần cay xé bờ môi mặn
Cầu Long Biên gãy nhịp tự bao giờ


Mình đi chưa hết nẽo đường thương
Đau thắt con tim rất lạ thường
Mộng về bước nhẹ không nghe tiếng
Se sắc trong lòng nhớ cố hương


tôn thất phú sĩ

________________________________


58


EM LÀM  NEO NÍU CHẶT LẤY THÂN TÀU


Ngày anh đi em nhất định không khóc
Không thèm lo không thèm sợ viễn vông
Bởi em biết tình anh là đợt sóng
Ðưa con tàu đi vào cõi mênh mông


Em đến muộn tình đầu anh là biển
Anh thuỷ chung với ngư nữ của anh
Em không ghen nhưng thôi thế cũng đành
Vừa mới lớn em vào đời chậm bước


Ngày xưa đó anh mơ làm thuỷ thủ
Nước triều dâng bên triền đá bâng khuâng
Em cô bé mắt nai tròn ngơ ngác
Ði bên anh muốn nói nhưng ngại ngùng


Lòng non dại hoá thành con chim biển
Bay theo anh dù bảo tố sương mù
Chân trời rộng thiết tha bao quyến rũ
Tàu xa rồi chim mỏi cánh phù du


Có than thở với bao lời năn nỉ
Tàu vẫn đi theo con sóng lao xao
Thôi đã trót giam mình trên hoang đảo
Lòng nhớ thương em dệt áo mong chờ


Em yêu anh dù tình anh rộng quá
Trong lòng anh, em nụ hoa mong manh
Ngày về bến con tàu nằm hiu quạnh
Ta có nhau em là ngọn lửa hồng


Sưởi ấm anh giã từ đời phiêu lãng
Tiếng thì thầm Ngư Nữ lụy tơ vương
Bên khung cửa không còn ai đứng đợi
Mẹ bồng con hồn tượng đá chờ chồng


Thôi vĩnh viễn Ngư nhân về với biển
Em làm neo níu chặt lấy thân tàu.


Tôn Thất Phú Sĩ

____________________________________


59


TRÁI TIM BÊN BỜ THÁI BÌNH DƯƠNG


trái tim hồng nhỏ nhỏ
bên bờ thái bình dương
quê hương xa vời vợi
tình xưa mõi mòn vơi


cho nhau nhiều hay ít
đời tôi vẫn thế thôi
thương yêu là trái đắng
hồn này mãi chơi vơi


ai có về bên nớ
xin nhắn dùm đôi lời
tình tôi giờ hấp hối
lòng này đã phai phôi


như chim trời gãy cánh
như cụm bèo ngừng trôi
ngọn đèn dầu loe lói
một thoáng sầu vây quanh


vừa tỉnh giấc chiêm bao
chợt thấy mình khờ khạo
khoảng trời xa yên tĩnh
sao ta mãi lao đao


Tôn Thất Phú Sĩ

____________________________________


60


BIỆT LY


Thuở ấy nhà anh cách nhà em
Con sông uốn khúc chảy êm đềm
Hai bờ xuôi mái con đò nhỏ
Chở ánh trăng về bên phía em


Gặp em anh đã muốn làm quen
Nhưng sao em vẫn cứ vô tình
Theo em mòn cả đôi giày mới
Mòn cả tim hồng mới lớn lên


Từ đó anh như kẻ không hồn
Đi tìm chút nắng cuối hoàng hôn
Vết thương đầu đời ai có biết
Bao mùa lá rụng vẫn còn đau


Rồi bỗng một ngày em hiểu anh
Tình ta vằng vặc ánh trăng rằm
Là ngày anh xuống con thuyền nhỏ
Nợ tang bồng theo cuộc chiến chinh


Giây phút chia tay thật lạ kỳ
Dòng sông sâu nước chảy lao xao
Bờ chờ bến đợi đưa tay vẫy
Giọt lệ  không rơi mắt lại nhoà


tôn thất phú sĩ

___________________________________

61  


THOÁNGĐÂU ĐÂY ÊM AÍ TIẾNGCHUÔNG CHIỀU


Mùa thay lá đi giữa rừng hoang dại
Em ngẩn ngơ tìm lại một bóng hình
Anh huyền thoại nên tìm hoài không thấy
Kỷ niệm chập chờn anh có biết không


Con đường đó gieo chi sầu điên đảo
Cơn mê nào chếch choáng tận trời sao
Em lầm lủi từng bước đi rất nhẹ
Nghe mơ hồ sương lạnh chạnh hồn đau


Chợt tiếng kêu trên cành cây xa tít
Con chim non lạc bạn khóc gọi đàn
Tia nắng sớm len vào từng kẻ lá
Em mủi lòng đời đầy dẫy trái ngang


Nhiều suy nghĩ tâm tư giao động mạnh
Đời hoang mang trong những ngõ đường cùng
Trời trong sáng sao lòng em tăm tối
Bến bờ nào thuyền mãi mãi lênh đênh


Em đi tới sao lối về cứ ngược
Em đi tìm hạnh phúc thấy khổ đau
Thèm yên tĩnh nhưng tâm thần ray rức
Câu hỏi này ai giãi nghĩa cho nhau


Chiếc lá vàng nhẹ rơi trên tóc ngắn
Nghe êm đềm tiếng Mẹ gọi thương yêu
Hạnh phúc trong tay sao ta không nắm giữ
Thoáng đâu đây êm ái tiếng chuông chiều


Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 13 Nov. 2005

__________________________________


62


TIẾC NGẨN NGƠ


Năm hai mươi anh bắt đầu yêu mến
Nắng trong vườn
Và con chim Sáo đậu  trên cây
Phía bên kia cách hàng rào dăm bụt
Khung cửa sổ nhà em rộng mở
Tiếng chim  hót như tiếng lòng anh gọi
Em ngước nhìn lặng lẽ bước anh qua
Em không nói
Nhưng anh thầm hiểu
Em có một chút gì để ý riêng tư

Rồi một ngày 
Gió đông về hiu hắt
Con chim sáo  không còn hót
Sáo bỏ vườn bay đến phương trời xa
Thay tiếng chim
Tiếng  nói cười em vỡ nắng
Rộn lòng anh và ấm áp vô cùng
Trời đổi mùa
Se lạnh một mùa thương
Những ngày mưa xứ HUẾ
Ta yêu nhau dòng Hương Giang làm chứng
Mây đồi thông núi Ngự đứng làm mai
Chiều chiều ánh trăng vừa hé nụ
Cùng dìu nhau ngược dốc  Từ Đàm
Chân em mỏi nhưng lòng em thúc dục
Đi nhanh anh
Cho kịp tiếng kinh cầu
Hai đứa hình như còn lo sợ
Lời nguyện cầu chưa đến Đấng Linh Thiêng
Về Phú Cam
Ngôi  Giáo Đường thanh thoát
Xin bình yên dưới thế
Cho chúng con sống đến bạc đầu
Vượt Hải Vân mây bay đỉnh núi
Bờ sông Hàn dạt dào sóng vổ
Chùm phượng hồng ươm mối tình thơ
Hàng me chua
Lá xanh phủ ánh trăng chờ
Phan Châu Trinh ĐÀ NẴNG
Ngôi trường cũ ngày xưa  anh đã học
Vang vọng đâu đây
Hồi chuông Chùa TỈNH HỘI
Xin một lần sám hối
Cho tâm hồn yên tịnh
Mà sao
Lòng cứ mãi lao xao

Anh , anh ơi !
Em làm chi nên tội
Mà bây giờ em ngồi tiếc ngẩn ngơ
Anh bỏ em... vĩnh viễn
Đi vào miền miên viễn
Đành đoạn mình em ngồi đây
Đếm từng giọt buồn
Rơi rụng quanh em


tôn thất phú sĩ
2008*2004** 

____________________________________


63


ÁO TRẮNG BIỂN XANH


Biển ơi ! cho ta màu áo
Đẹp như lòng mới vào đời
Đêm về lang thang bãi cát
Mà hồn bay bỗng ngoài khơi


Biển ơi ! sao ta cứ gọi
Tàu đi biền biệt không về
Đời  ta  chỉ là bọt sóng
Tan rồi sau kiếp đam mê


Biển ơi ! cho ta giòng máu
Giang hồ từ thuở mẹ sinh
Ta đi biển xanh màu nước
Ta về biển trắng bạc tình


Vào biển lòng ta phơi phới
Tuổi xuân dâng trọn cho đời 
Vỗ về sóng nuôi ta lớn
Miệt mài theo sóng biển ơi


Trùng dương thôi xin gửi lại
Người tình yêu dấu ta thương
Con tàu ngày đêm xuôi ngược
Mình ta côi cút dặm trường


Một chòm sao rơi trên tóc
Một mảnh trăng soi giữa dòng
Chừ ta là con ốc nhỏ
Mượn hồn sóng vỗ đại dương


Tôn Thất Phú Sĩ

___________________________________


64


TỈNH MỘNG
 
Giọt nước mắt trong của người đưa tiển   
Luôn có một hình bóng để đợi chờ
Và cứ thế đời là niềm hy vọng
Cây trơ cành vươn tới một mùa xuân
 
Ta là sóng và em là mây trắng
Sóng dạt dào ru bờ cát từng đêm
Mây lang thang trôi về nơi vô định
Sóng và mây mãi mãi vẫn êm đềm
 
Ta ao ước đưa em vào phiêu lãng
Buồm giương cao gọi gió giục thuyền xa
Thổi mát dịu tình xanh màu nước biển
Cùng dìu nhau đến bờ bến yên bình
 
Trong khoảnh khắc bỗng thấy mình thoát tục
Mây trên cao chìm xuống đáy khe vàng
Nguồn ánh sáng là niềm vui bất tận
Thương yêu người ta thương cả trời thơ
 
Thương yêu người tim hồng ta đi trước
Lòng rộn ràng lộng bóng dáng kiêu sa
Bước chân ai khoan thai ngoài song cửa
Người về rồi ta tỉnh mộng Liêu trai ...
 
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris  20* Nov 2007

________________________________________


65


NỖI NHỚ CHƯA XA


Những yêu thương ngập tràn trong nắng ấm
Chìm tan dần vào ánh mắt xa xăm
Giọng nói đó tiếng thuỷ tinh va chạm
Chiều buông lơi cánh cửa khép hững hờ


Lưu lạc giữa trời trôi theo cơn gió
Thổi sắt se trên một mảnh hồn đau
Đời lữ thứ , thuyền mong tìm bến đậu
Vừa gặp nhau đã nghĩ phút chia tay


Hơi thở thật gần tuy xa ngàn dặm
Người ở đây ta ở đó mịt mờ
Khuông mặt hoang đường chưa nhìn thấy rõ
Nên phân vân theo mường tượng xa gần


Lòng dặn lòng không bao giờ vội vã
Thật mơ hồ tay nắm lấy bàn tay
Bàn tay lạnh vẫn thấy tình ấm lại
Lòng lân lân mong một phút tương phùng


Xin chấp nhận đời ta là hoang đảo
Trong mắt người biển lặng rất bình yên
Hàng dừa xanh chốn thần tiên lưu luyến
Người thương ơi xin giữ tấm chân thành


Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 09-09-2002

_____________________________________


66


KHI EM NẰM NGỦ


Một nét buồn trong giấc ngủ say
Bỗng dưng thoáng thấy mắt em cười
Như có điều chi em muốn nói
Thẹn thùng đôi má ửng hồng tươi


Có thể em vừa nghĩ đến ai
Anh đi rón rén đến bên giường
Sợ động hồn em lay tỉnh mộng
Hôn nhẹ bờ vai một chút thương


Ngủ đi , em ngủ rất hồn nhiên
Cho anh xin hết những ưu phiền
Hương đêm thoang thoảng mùi hoa dại
Giấc mộng bình thường mộng viễn phương
 
Tôn Thất Phú Sĩ

__________________________________


67


NGÀY XƯA ÁO TRẮNG


Áo trắng ngày xưa tôi ngẩn ngơ
Bên hiên trường vắng bóng học trò
Tan trường em vẫn còn lưu luyến
Em đợi chờ ai hay đợi tôi


Tên em tôi khẽ gọi cùng gió
Đưa lá vàng bay đến nẻo xa
Tóc mềm là những dây hoa dại
Quấn lấy hồn tôi rất thật thà


Áo trắng thướt tha trong nắng mới
Nắng buổi bình minh nắng ban đầu
Thơ tình em viết sao mỏng quá
Thả vèo trong gió biết về đâu


Thời con gái em thèm chua ngọt
Trái me xanh rớt trên môi mềm
Tình em cho tôi là thế đó
Tình ơ hờ vì tình chỉ là thơ


tôn thất phú sĩ

___________________________________


68


VỀ VỚI NGƯỜI TA


Em đi về bên ấy với người ta
Anh ở lại nhặt phượng hồng mùa hạ
Nức nở ve sầu đau lòng ghế đá
Tình yêu đầu đau buốt buổi  chia  xa


Em lãng mạn ươm tình không đúng chỗ
Muối xát lòng tơi tả mộng ngày xanh
Đường xuôi ngược có một người đứng đợi
Chiều xuống dần chưa thấy bóng ai qua 


Chợt bắt gặp một cái nhìn lưu luyến
Kỷ niệm ngày xưa không thể quay về
Đã một lần lầm lỡ sau cơn mê
Tình yêu đó thành vết thương huyền dịu


Tôn Thất  Phú Sĩ
Melbourne Déc. 2004

_______________________________________


69


MỸ THO QUÊ HƯƠNG EM
 
Em sinh ra ven bờ sông Vàm cỏ
Hàng dừa buông lơi suối tóc thơm lành
Hương lúa nồng nàn môi người thiếu nữ
Tiếng sáo diều cao vút luỹ tre xanh

Mỹ Tho ... Mỹ Tho ... quê hương em đó
Có tình anh thương em theo sóng vỗ
Con đò ngang đưa lữ khách sang sông
Mưa nắng hai mùa tha thiết yêu em

Em... người con gái miền quê duyên dáng
Máu Việt Nam thắm đượm đẹp ngàn nơi
Lúa chín vàng rộn ràng mùa gặt mới
Tiếng hò lơ ...thôn xóm vang tiếng cười

Cửu Long Giang nước ngọt chảy xuôi giòng
Chôm chôm đầu mùa ửng má em hồng
Và đôi lúc em buồn buồn vô cớ
Tóc hững hờ bay theo lá Sầu Riêng . ........


Rồi một ngày chiến chinh tràn khói lửa
Mỹ Tho ơi ! một lần xin từ giã
Giòng sông Seine tương tư giòng sông Cửu
 Mang nỗi niềm thương nhớ đến phương xa

Ta dìu nhau tìm về nơi xứ lạ
Tình anh cho em nỗi nhớ quê nhà
Quê hương anh chỉ có một giòng sông
Anh khôn lớn theo giòng đời trôi nổi

Bởi yêu em nên thường hay mơ mộng
Biển trong hồn và em ở trong tim
Ngày xưa đó tình anh là tình biển
Cuối cuộc đời tình biển là tình em

Anh đi giữa hai mối tình tuyệt diệu
Tình yêu mình bay theo gió theo mây

Mỹ Tho ... Mỹ Tho ... Quê hương bên nớ
Trời Paris thương nhớ ở bên này

Mỹ Tho ... Mỹ Tho... tiếng gọi êm đềm
Ngước nhìn trời em đếm những vì sao
Bao nhiêu sao bấy nhiêu tình anh đó
Nắng mưa gì anh cũng vẫn yêu em
 
tôn thất phú sĩ
23 sept 2004

_______________________


70


HẾT TẾT RỒI
 
Hết rồi mấy ngày tết đi qua
Nao nức hân hoan khắp mọi nhà
Giao thừa mở cửa mời người đến
Mồng ba đóng cửa tiễn người ra 
 
Nhành mai nở rộ khoe sắc hương
Áo lụa vàng tươi đi lễ chùa
Sao cô đẹp thế cô hàng xóm  
Xao xuyến tình Xuân tôi vấn vương 
 
Dư âm ngày tết còn đâu đó
Đi giữa đường Xuân nắng đổi màu
Tiếng ai tha thiết trong trời đất
Như tiếng lòng yêu tự  thuở đầu   
 
Âm vang tơ chùng từ dạo ấy  
Vương từ Xuân trước đến Xuân nay
Xuân sau còn có tôi không nhỉ ?
Vũ trụ mình tôi chếch choáng say 
 
Đầy ắp ân tình Xuân ước mơ 
Mưa Xuân lất phất ấm chân trời
Rất trẻ thơ như thời thơ trẻ
Hết tết rồi tôi tiếc ngẩn ngơ. 
 
Tôn Thất Phú Sĩ
Mồng  tư Tết Giáp Thân
2004

___________________________________

 
71 


NỖI NHỚ


Nhớ em nỗi nhớ rất lạ kỳ
Con tim đau nhói niềm chia ly
Đôi lúc hình như muốn nghẹt thở
Nhìn trời nắng đẹp tưởng trời mưa


Tôi đem nỗi nhớ cất trong vườn
Rực rỡ mùa hè hoa ngát hương
Thế mà bổng chốc bầu không khí
Một nửa phai tàn nửa héo hon


Nỗi nhớ hình như biết thì thầm
Nghe lòng dào dạt tiếng yêu đương
Nhưng sao chợt thấy như hờn ghét
Dù biết dối lòng tôi vẫn thương


Nỗi nhớ dài như bức Trường Thành
Vạn Lý sầu dâng cao đó đây
Tôi lên từng bước thang lặng lẽ
Nắng trên đầu mây ngủ trên vai


tôn thất phú sĩ
vạn lý trường thành
18/08/2004 

______________________________________


72


MÙA CAM


Một  buổi trưa hè nắng gắt gao
Có thoáng  gió bay lá xạc xào
Hai đứa đạp xe qua Bến Ngự
Con đường dốc đứng vượt lên cao


Tuổi dại ngày xưa Huế của tôi
Bến Ngự người ơi nhớ  nhớ đời
Cam ngọt nhà ai vàng ửng chín
Khát nước em thèm trái cam rơi


Không nhặt cam rơi , tôi hái trộm
Trái cam quyến rũ nắng ươm mềm
Ẩn trong  cành lá  như  thúc giục
Một thoáng ngại ngần trong mắt em


Hái  vội trái cam cho vào áo
Con chó giữ vườn  bỗng  sủa vang
Chồm  cắn một miếng vào chân trái
Máu chảy  tuôn theo lệ em trào


Từ đó chân  tôi mang  vết sẹo
Đem vào đời như giấc chiêm bao
Bâng khuâng sông nước chiều Bến Ngự
Nhớ Huế mùa cam một thuở nào


Tuổi nhỏ ngày xưa Huế của tôi
Đêm đêm nằm mộng dậy bồi hồi
Cho tôi trở lại mùa cam cũ
Xin  một lần hái trái cam tươi


TÔN THẤT PHÚ SĨ
Paris 18*08*2004

_____________________________


73


XIN MỘT ĐIỀU ƯỚC


Nếu bà Tiên cho một điều ước
Tôi ước về thăm Đà Nẳng XƯA
Nhà Ba Me trên đường Độc Lập
Mái ngói cong cong dợn sóng đùa


Tôi gom Đà Nẳng vào trong mắt
Và trải hồn ra để đợi chờ
Bên người em gái hay nhỏng nhẻo
Anh thương ai nhiều nhất trong mơ


Mỗi ngày đạp xe cùng lủ bạn
Qua Chợ Hàn sầm uất xôn xao
Ngôi Giáo đường chuông ngân thanh thoát
Lòng yên bình ngôi Chúa trên cao


Phan châu Trinh trường tôi yêu dấu
Xin gởi nơi này quảng đời thơ
Dù lênh đênh con thuyền trăm bến
Lòng vẫn yêu tuổi dại học trò
 
Chùa Tỉnh Hội hoa đào tươi thắm
Đi theo Me lễ Phật ngày rằm
Me quỳ dâng hương lòng khấn nguyện
Nhìn người tưởng đến dáng Quan Âm


Cổ viện Chàm âm u huyền bí
Nước mắt rưng rưng tượng đá buồn
Hồn oan khiên căm hờn mất nước
Ru hời Chiêm Quốc vọng cố hương
 
Một chiều dìu em qua Thanh Bồ
Gió gọi mây về lất phất mưa
Ngửa mặt lên trời hứng từng giọt
Hai đứa uống chung một ngụm mưa
 
Quang Trung ngõ vắng người qua lại
Hàng me lơi lả trái đong đưa
Gió bay mát rượi con đò nhỏ
Qua bến sông Hàn buổi chợ trưa


Em đi gót nhẹ vương tà áo
Làn tóc bay bay vướng phượng hồng
Con đường Lê Lợi em dừng bước
Tôi ngẩn ngơ rồi em biết không


Còn nhiều nhiều nữa Đà Nẳng ơi
Đà Nẳng xưa nay đã mất rồi
Lòng tôi còn lại tình thân ái
Hồn tôi tượng đá Cổ Viện Chàm


tôn thất phú sĩ
janvier 2004

____________________________________


74


ĐÀ NẲNG VẮNG EM


Anh về Đà Nẳng tìm em
Con đường Lê Lợi êm đềm ngày xưa
Giờ còn ngây ngất nắng trưa
Hằng in kỷ niệm ngày xưa  chúng mình

Khu vườn nho nhỏ xinh xinh
Nơi mình hò hẹn mối tình thơ ngây
Hoang  vu cỏ dại mọc đầy
Anh ngơ ngẫn đứng nhìn mây nhạt nhoà

Mây bay về núi Sơn Chà
Tiếng chim tu hú Tiên- Sa vọng về
Nhớ em ngày đó tóc thề
Yêu thêm Đà Nẳng đời nghe nặng buồn

Để hồn vương víu  cô thôn
Để tim đau thắt nỗi hờn núi sông
Người ơi ! nước chảy đá mòn
Tình người Đà Nẳng nặng lòng thuỷ chung

Con đò đưa khách  sang ngang
Rán chiều  rực rỡ nhuộm vàng nước non
Ta về một tấm lòng son
Ngọn cờ Tổ Quốc cao hơn Ngủ Hành


Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 24 Mai 2006

____________________________________


75


LÃNG DU
 
Mênh mông cát trắng hoa vàng
Cho ta say đắm theo nàng lãng du
Mây đan lụa đón mùa thu
Mang theo thanh sắc hoang vu rừng chiều
Đêm về tịch bóng cô liêu
Chìm trong mộng ảo đìu hiu nỗi buồn
Sầu dâng theo nước về nguồn
Đem phù sa đắp thành cồn yêu thương
Ai đi để lại mùi hương
Ngất ngây  ngày đó vấn vương đến giờ
Chao ôi đau quá duyên hờ
Tưởng là chân thật ai ngờ dối nhau
Nhắc chi đến chuyện mai sau
Để ta thương nhớ vì ai vương sầu
Bây giờ cho đến ngày sau
Làm viên sỏi nhỏ nằm sâu giữa dòng
Không chờ không đợi không mong
Cõi lòng khép kín trong lòng Đại Dương


Tôn Thất Phú Sĩ

_________________________________________


76


MÙA  XUÂN  NĂM  NGOÁI
 


Với tay hái nụ hoa trên cành
Gởi tặng về anh một mùa xuân
Mùa xuân năm ngoái trong như ngọc
Mùa xuân này sao thấy bâng khuâng
 
Phải chăng làn khói vướng thôn nghèo
Là tiếng lòng em đã vướng theo
Từng bước mầm đi như hơi thở
Cũng vì muôn vạn hạt anh gieo


Nghe như chim hót thoáng qua đèo
Một mãnh trời xuân rơi rớt theo
Giọt sương còn đọng trên môi mặn
Mà ngỡ tình anh đang bỏ neo !
 
Tôn Thất Phú- Sĩ  
Montréal  Octobre 2002
______________________________________


77


TRƯỜNG TÔI GIỮA PHỐ PARIS


Nắng lên ... Nắng bừng lên ...Paris
Tháng ngày lạnh giá đã qua rồi
Màu xanh cây cỏ tươi màu nắng
Hoa đỏ ven đường tưỡng phượng rơi


Thiếu tiếng ve sầu trong trời hạ
Mơ hồ đâu đó một thời qua
Nhớ nhung về chốn xa ngàn dặm
Xác phượng rơi trong tuổi ngọc ngà


Tôi vẫn lang thang trước cỗng trường
Rộn ràng nghe từng bước thân thương
Paris sao giống SaiGon lạ
Nắng  đẹp Paris nắng SaiGon


Tuổi nhỏ tôi nằm trong chiếc cặp
Sách vở tung tăng lủ học trò
Chắt chiu gom lấy luồng ký ức
Quyện gót chân mềm em bé thơ


Tôn Thất Phú Sĩ
Paris mùa tựu trường

________________________________


78


CÓ KHI NÀO NHỚ LẠI


Em biết không chiều nay mình anh trên đường vắng
Những sợi tuyết rơi về một phía
Gió lạnh ngược chiều khắc khoải bờ sông Seine
Anh muốn đi vào một vùng xa lắc
Nơi cỏ xanh phủ kín tận chân trời
Nơi có hàng cây kiềng kiềng trăm năm tuổi
Để thấy mình già cổi bởi si mê

Em có khi nào nhớ lại một bài thơ
Bài thơ ngày xưa anh đã viết
Một thời tha thiết
Yêu em
Để bây giờ âm thầm một cõi
Anh ngậm ngùi thương tiếc một thời qua

Có khi nào em biết được nỗi đau
Của người anh thẩn thờ đi trên cát
Nhìn con tàu mờ dần sau tầm mắt
Kỹ niệm chợt bay rồi
Vụt khỏi một tầm tay

Và có khi nào
Em nghĩ rằng anh đã mất
Một hình bóng dịu hiền
Chìm khuất cuối trời xa


Tôn Thất Phú Sĩ
Bờ sông SEINE 10-12-2006
 
_____________________________________

79


 MUA HA VA THO

 

Bi mat  dang tim lai

___________________________________

80


TRÒ CHƠI CÚT BẮT
(trò chơi hú tim )


Giọt nước mắt đủ cho ta điêu đứng
Sợi tóc mềm khiến hồn ta lao đao
Tại em đó làm như mình khờ khạo
Để tim ta thơ thẩn mãi đi tìm
 
Em ác quá chơi trò chơi cút bắt
Chẵng ý tình mà làm bộ bâng khuâng
Anh vừa đến chưa kịp lời hò hẹn
Em vội vàng quay mặt bước nhanh chân
 
Anh ngại ngần đứng bên hàng giâm bụt
Em dựa lưng bên cây khế ngẩn ngơ
Chợt mĩm cười có cái gì tinh nghịch
Bao thiết tha anh gởi mối tình khờ
 
Dầu vô tình xin em đừng úp mở
Trăng chưa tàn thì mộng vẫn chưa phai
Mẹ sinh ta trái tim đa tình quá
Kiếp thiêu thân thấy lữa cứ vùi đầu


tôn thất phú sĩ
09/02/2005  

_________________________________

81

 

EM VÀ BIỂN

 

Rồi cũng qua mau , khi cuộc tình vừa chớm
Trên cát vàng theo con sóng trôi đi
Từ ngày đó
Em thương anh giữa sân trường mùa hạ
Đến bây giờ phượng vĩ vẫn long đong

 

Em đài các chưa nhoà màu áo trắng
Áo học trò còn vướng  bước chân son
Buổi tiễn đưa ... anh đi vào biển
Viên phấn ngậm ngùi em viết tên anh

 

Em ngỡ ngàng nhìn con chim biển
Và con tàu theo gió lênh đênh
Đôi mắt vương buồn
Ngơ ngác nhìn quanh

 

Tại em dại khờ
Yêu mà chi người thuỷ thủ
Biển dịu hiền và biển cũng quên nhanh
Lời ngọt mật anh cho em và cho biển
Tiếng nói yêu thương đã hết thật thà
Em yếu đuối nên em đành phải mất
Và con tàu theo biển mãi đi xa

 

 

Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Wed Dec 13, 2006 3:48 am

 

________________


82 

MÙA XUÂN HY VỌNG


Quê hương tôi Việt Nam bây giờ tiết trời đang thay đổi
Tháng chạp về dọn bước đón Xuân sang
Hoa Mai nở đẩy lùi cơn giá lạnh
Nắng bình minh vội vã đuổi đông tàn

Tôi ở nơi đây Paris buồn da diết
Sương mù khơi che khuất nẻo Xuân về
Chưa thấy Tết sao lòng mình hết tết
Để ngậm ngùi thương nhớ những xuân xa


Tôi mơ về quê mẹ
Thăm lại nấm mộ cha
Ba ngày Tết hương tàn khói lạnh
Cha chết theo quê hương vừa chết
Từ mùa xuân con bỏ nước ra đi
Từ mùa xuân hàng triệu người dân Việt
Theo mẹ Âu Cơ vượt biên vào biển rộng
Tìm tự do xây dựng lại cơ đồ

”Xuân 75 ” hay là mùa xuân chết
Hơn 30 năm rồi Xuân không có trong tôi
Bởi mơ ước một mùa xuân hy vọng
Xuân Quang Trung hoa đào hoa cúc
Nở bừng lên suốt một dãy sơn hà
Quê hương ơi ! Tôi chắp tay cầu nguyện
Người anh hùng Nguyễn HUỆ quê tôi
Xin ban cho Việt Nam một mùa xuân đoàn tụ
Tay trong tay xoá hết nỗi mong chờ
Nước mắt rơi trong niềm vui vô tận

Ta đã mất Mẹ già
Khuất bóng cha yêu
Nhưng còn đó tuổi trẻ tương lai
Con cháu chúng ta
Hàng hàng lớp lớp
Theo gương người
Hoàng Đế Quang Trung
Đem lại cho quê hương
Một mùa Xuân TỰ DO
Sẽ dành lại cho đời
Tiếng gọi Saigon bất diệt trong tim
Để tôi không còn
Mãi mãi dửng dưng

Chưa thấy Tết mà sao lòng mình hết tết
Mùa xuân này hy vọng đến xuân sau


Tôn Thất Phú Sĩ
Xuân Bính Tuất * 2006

___________________________________________


83


BUỔI SÁNG ĐI DẠO BỜ SÔNG SEINE


Mỗi sáng tôi thường hay đi dạo
Ven bờ sông Seine ướt sương rơi
Con sông êm ái bao tình nghĩa
Tôi đã cưu mang cuối nửa đời
 
Nơi đây không có con đò nhỏ
Chở khách sang ngang để hẹn hò
Nhà Bè lất phất chùm mưa bụi
Bến Thủ Thiêm  vang vọng âm xa
 
Con sông xưa êm đềm xuôi chảy
Con sông này tóc rối vàng  bay
Tôi đi ... đi mãi lòng vô định
Làm nhân tình đợi môt vòng tay
 
Dòng nước  uốn quanh qua thành phố
Paris bừng dậy sống trong thơ
Chao ôi sao nhớ SaiGon lạ
Lẵng lặng mà mơ bóng ai chờ

Từ độ sông SEINE vào xây mộng
Tôi bỗng thấy lòng nở nụ hoa
Quê tôi thương quá dòng sông nhỏ
Quay quắt trong tôi nỗi nhớ nhà


Tôn Thất Phú Sĩ
Paris * 18-02-2007
Mồng 1 *  TẾT ĐINH HỢI

____________________________


84


ĐÀ NẴNG TUỔI HỌC TRÒ
 
Nhớ ơi nhớ ! tuổi học trò Đà Nẵng
Thương những giờ trốn học đi lang thang
Chè ngã năm , ba đồng một ly cối
Đậu đỏ nước dừa ngọt lịm  quê hương
 
Nhịn quà sáng chểm chệ vào kéo ghế
Diệp Hải Dung kem hai màu xanh đỏ
Gió hạ về bay bay tà áo trắng
Ngẩn ngơ nhìn em gái thoáng xinh ghê
 
Rạp LiDo chiếu film Bonjour tristesse
Françoise Sagan thần tượng tuổi dậy thì
Ta yêu em tình yêu vừa mới chớm
Đã vội ngậm ngùi Buồn ơi chào mi !
 
Đường Bạch Đằng bờ sông Hàn tuyệt dịu
Quả me chua quyến rũ đôi má đào
Ghế đá công viên học trò con gái
Mái tóc bồng bềnh sóng nước lao xao
 
Đường Độc lập trang nghiêm nhà thờ lớn
Tượng Chúa buồn mưa nắng đến thăm luôn
Nhớ em anh quỳ bên cây Thánh Giá
Sách vở nhạt nhoà gió lạnh từng cơn
 
Mỹ Thị những ngày cuối tuần cắm trại
Cùng nhau dựng lều che nắng  ban mai
Gió đồi thông vi vu cánh diều giấy
Con gái đùa hơn cả lủ con trai
 
Rong chơi hết chổ này đến chổ nọ
Lên yên xe  Đà Nẵng mình mộng mơ
Tôi chở tuổi học trò sau xe đạp
Hai bên xe phượng vĩ với ve sầu
 
Ừ phải đấy ngày xưa mình lẩn thẩn
Thầm yêu một lần ba bốn mỹ nhân
Từ Phan châu Trinh qua Phan thanh Giãn
Về Sao Mai hò hẹn Cổ viện Chàm
 
Nhớ ơi nhớ ! tuổi học trò Đà Nẵng
Kỹ niệm này là kỹ niệm trăm năm
Nếu có kiếp sau thì ta vẫn
Làm cậu học trò Đà Nẵng xưa


tôn thất phú sĩ
28 Sept 2004.

___________________________________


85


NOEL  HY VỌNG
 
Màu sắc vàng  xám dần qua sắc muối
Chiếc lá khô còn sót lại muộn màng
Vội  lặng lẽ rời  cành cây trơ trụi
Để lao xao xào xạc cuối trời xa
 
Dẫu biết rằng gió mùa đông cay nghiệt
Ray rức  hồn  đau  xót tận trong tim
Ngọn  gió chướng đôi khi tàn nhẫn lắm
Con đường xưa lạnh cóng buổi  ai  chờ
 
Đời  lãng tử chu du cùng năm tháng
Chợt rộn ràng nghe thanh thoát  lầu chuông
Ngôi giáo đường uy nghi trên dốc đứng
Mùa yêu thương người ta rủ nhau về
 
Đêm Thánh Vô Cùng hân hoan huyền dịu
Bài Thánh Ca êm ái Giáng Sinh nào
Sương  phủ đầy quanh tượng đài Đức Mẹ
Lòng ngậm ngùi giọt nước mắt quê tôi
 
Hoa vẫn nở khắp cùng hoa vẫn nở
Một loài hoa trắng nõn  thuở hoang sơ
Cõi lòng tôi ...lòng con người ngoại đạo
Vẫn nghĩ  rằng có Chúa ở trên cao
 
Để từ đó còn nhiều điều mơ ước
Mùa Đông này tuyết phủ kín đồi thông
Đêm Paris  đêm Giáng Sinh hy vọng
Xin nguyện cầu Quê Mẹ sớm AN VUI
 
Tôn Thất Phú Sĩ
Déc. 2005

__________________________________________


86


TRI KỶ


Em cứ khóc cho vơi niềm đau  khổ
Nước mắt rơi cho tim bớt khô cằn
Anh xót xa  khi nhìn em câm lặng
Vô tình làm đau nhói trái tim anh


Em cứ hứa nhưng luôn luôn thất hứa
Để anh còn mong đợi một lần sau
Nắng chưa tắt mà chiều xuống rất mau
Lòng trăn trở những điều chưa dám nói


Em chấp nhận em sẽ là tri kỷ
Chuyện ngày xưa và chuyện hôm nay
Anh kể em nghe chuyện nước non này
Những khắc khoải sau ngày tàn chinh chiến


Dấu binh lữa không còn trên quê mẹ
Nhưng  hận thù vẫn chồng chất như non
Từ bao lâu sao mãi mãi căm hờn
Đời  vẫn khổ và muôn người vẫn khổ


Anh lủi thủi nơi phương trời xa lạ
Người  ngậm ngùi đau xót kiếp lầm than
Với trời cao , trời cao luôn từ chối
Cơ đồ này đâu phải của riêng ai


Em là thơ khi gió lùa  mái tóc
Em nói cười rạng rỡ thắm  bờ  môi
Em là mây bay xa trên đỉnh núi
Em là nguồn hy vọng của ngày mai
 
Anh vui lắm
Khi em là tri kỷ
Anh tỏ bày niềm chua xót riêng mang


tôn thất phú sĩ

______________________________________________


87


HÈ VỀ


Phượng rơi trên lối đi về
Ve sầu rền rĩ nắng hè vừa lên
Chia tay sách vở ưu phiền
Một chân trời rộng vào miền viễn khơi
Tay ta nắm chặt tay người
Cổng trường khép kín ngàn khơi gọi mời
Hè ơi ! thương nhớ bồi hồi
Trái tim ở giữa khung trời thênh thang
Nghe sao rạo rực lên đàng
Dòng xanh lưu bút lấp tràn tương tư
 
Tôn Thất Phú Sĩ

__________________________________


88


CHO NHAU


Em , cô gái mắt nai
Anh , chàng trai mới lớn
Những buổi chiều tan hoc.
Phố nhỏ của chúng mình.


Trên những chùm phượng đỏ.
Niềm thương là lòng anh.
Bờ sông mờ nhạt nắng.
Nỗi nhớ dành cho em


Em là bông hoa nhỏ.
Anh là cụm lá xanh.
Quen  nhau từ dạo nọ.
Tình yêu cứ vây quanh


Anh làm cánh chim trời.
Lã lướt bay muôn nơi.
Dặm ngàn không biết mõi.
Em bẽ bàng buông trôi.


Cho em tình yêu cuối.
Cho anh tình yêu đầu.
Cho nhau nhiều mật ngọt.
Cho nhau vạn niềm đau.


Cho nhau cho nhau mãi.
Bao chuyện tình ngang trái.
Trên quả đất loài người .
Mãi mãi và mãi mãi
Cho nhau ...


Tôn Thất Phú Sĩ   

________________________________


89


GIẤC MƠ DÀI


giấc mơ dài trong giờ biếng học
thầy giảng bài em ngó vu vơ
một năm sau anh qua cửa lớp
chỗ em ngồi vắng bóng em thơ
hai năm chán đời anh ngớ ngẩn

một chiều thu lang thang bến sông
chợt thấy em tay bồng tay bế
mà suối lòng anh nước vỡ tràn


tôn thất phú sĩ
21.07.2004

_____________________


90


GỐC PHƯỢNG GIÀ


Nhớ biết mấy ...
Nhớ nhiều chi lạ
Cuối mùa hè phượng nở rực màu thương
Đà nẵng hôm nay nhộn nhịp phố phường
Tia nắng sớm vỡ tan trôi theo gió
Đàn chim non tụ về trước cỗng
Tiếng ve sầu rộn rã bài tình ca
Mái trường tôi còn thơm mùi vôi trắng
Tôi ngẩn ngơ
Lòng cảm thấy bồi hồi
Năm Đệ Thất bỗng nhiên mình lớn hẳn
Sáng hôm nay  khai giãng năm học đầu
Tôi và trường màu áo trắng tinh khôi
Và tất cả quanh tôi đều đổi mới

Nhớ biết mấy
Tình học trò vui chi lạ
Tuổi  15 yêu cô bé cùng trường
Anh đệ ngũ thương em đệ thất
Sách vở nhạt nhoà
Tên cô bé viết đầy trang
Mỗi buổi chiều vừa tan giờ học
Anh theo em suốt quảng đường dài
Từ cổng trường qua bao con phố
Mưa nắng hai mùa lặng lẽ qua


Ai đã bảo tuổi học trò sung sướng
Mùa thi về  hồi họp âu lo
Từng bài học khô khan  nhồi vào trong trí nhớ
Bóng hình em bỏ trước cổng trường rồi
Thôi giã từ những giờ trốn học
Đi lang thang bắt bướm hái me chua
Đá bóng , tiệm kem ... xin hẹn lại
Bãi cát mềm , bờ biển lặng không còn dấu

chân qua .
Cuối mùa thi
Nhận mảnh bằng nho nhỏ
Tôi run run ôm hôn gốc phượng già 
......
Nhớ biết mấy
Dòng sông Hàn tắm mát tuổi thơ ngây
Cũng từ đó đưa tôi về với biển
Mãi lênh đênh chưa hẹn được ngày về
Dòng sông cũ con đò xưa vẫn đợi
Đà nẵng mơ hồ
Con đường  nghiêng nghiêng nắng
Mái trường xưa
Thăng trầm theo vận nước
Gốc phượng già 
Vẫn lưu luyến trong tôi


tôn thất phú sĩ

________________________________


91 


MỘT LẦN ĐI


Có một lần đi không đành đoạn 
Theo con sóng biển sớm mai hồng
Mịt mờ phía trước  hồn vô định
U uẩn đong  đầy mặt nước trong
 
Nhớ ơi là nhớ màu  lúa chín
Vàng  như rơm rạ quấn  con đê
Bao mùa mưa nắng  sầu  cố quận
Đời ta thôi trót lỡ câu thề
 
Vẫn biết quê xưa  tình nghĩa nặng
Nhưng đành  chia cách núi sông ơi
Hồn thiêng đất nước mong trở lại
Đâu ngờ  nay  vẫn  xa ngàn khơi 
 
Có gì lận đận  dài hun hút
Khắc khoải trăng tàn mộng viễn du
Níu kéo đôi chân chưa biết mõi
Mới hay lạc lối cõi sa mù
 
Nước mắt giờ hình  như đã cạn
Suối nguồn đã chảy hết  ra sông
Trên đỉnh bình yên cao vòi vọi
Xin cho thư thái một tấm lòng


Tôn Thất Phú Sĩ

______________________________________


92 

GỞI NGƯỜI TÔN NỮ
Tôn Thất Phú Sĩ

( viết sau khi đọc bài " TOI DEM DET LAY THANH KHUNG VAI  "
của Công Tằng Tôn Nữ Á Nam  ) 

Fév. 2004


Đời anh là những chuyến tàu đi
Đã biết vậy đeo đuổi làm chi
Muôn ngàn bến đợi theo con nước
Xuôi ngược mười phương vương vấn gì


Yên làm sao được cuối trời đông
Bão nỗi triều dâng sóng mênh mông
Có lẽ cuộc tình không đẹp nữa
Thuyền đành bỏ bến bỏ dòng sông


Thôi cứ lặng im như mất rồi
Dù tình yêu ấy mới lên ngôi
Mỗi lần nhớ lại lòng se thắt
Vẫn hận thiên thu một bóng người


Giận làm gì anh vẫn là anh
Anh là con bướm phớt qua cành
Muôn hoa tươi thắm khoe trong nắng
Bướm nhởn nhơ bay vẫn một mình


Có những lần thấy mắt em xanh
Trong màu ngọc bích sáng long lanh
Là tia hy vọng là mơ ước
Tê tái lòng anh thôi cũng đành


Anh biết tình em là trái ngang
Lỡ một lần mang nặng vết thương
Trên cao trời vẫn mang màu nhớ
Lặng lẽ hồn em gục giữa đường


Mong biển chiều nay sóng bình yên
Thuyền xuôi về bến cũ êm đềm
Gát chèo nghe thấm từng thớ vỏ
Muối mặn cho lòng nhung nhớ thêm


Anh chỉ thầm xin em một lời
Đừng cho nhau nữa khổ em ơi
Anh là chiếc bóng bên thềm vắng
Em đến thì anh cũng mất rồi


Những ngày tháng cũ với yêu thương
Sưởi ấm cho nhau suốt dặm trường
Tình yêu đẹp quá ôi mầu nhiệm
Tim hồng men rượu tóc mùi hương


Thuở đợi chờ em thường đứng trông
Bao nhiêu lá rụng gió bềnh bồng
Là bao hiu quạnh trong trời đất
Phủ kín lòng em em biết không


Anh biết từ lâu em vấn vương
Nhớ anh thao thức suốt đêm trường
Đếm từng tiếng côn trùng rên rĩ
Muôn ngàn giọt lệ buồn rưng rưng


Em gọi tên anh trong bóng đêm
Cô đơ

Pour être informé des derniers articles, inscrivez vous :
Commenter cet article